Ngày con chào đời, rồi ngày qua ngày mỗi ngày con mỗi lớn cha mẹ lại ngóng trông sự trưởng thành của con trong từng chút một, bao giờ con biết lật, biết bò biết đi biết vịn biết nói bập bẹ từng chữ 1 rồi thành câu, rồi biết hát cả bài. Nhưng con có biết con lớn lên trong sự bất an của cha mẹ hay không, sự bất an này không phải do cha mẹ mang lại, mà chính là do môi trường xung quanh làm cho cha mẹ phải bất an và kì vọng quá sức vào chính đứa trẻ của mình, hoang mang khi nuôi con.
Có 1 em kể với mình con em dở lắm con chưa biết làm gì cái gì cũng chưa đc, và em lưu ý đến những đứa trẻ xung quanh mình các bé đã biết làm gì rồi, mà con em chưa làm đc, em kết luận con mình chậm lắm, sự nhìn ngó xung quanh và có ý so sánh mang lại sự bất an cho bà mẹ. Mình có lời khuyên với em từ 1 cuốn sách mình từng đọc, mỗi đứa trẻ sẽ phát triển theo 1 lộ trình khác nhau nên sự so sánh là không thể, sự phát triển phong phú của từng bé, các khả năng khác nhau, bé giỏi ngôn ngữ nói nhiều hát nhanh, bé có năng khiếu hội hoạ vẽ giỏi. Chính sự tổng hoà của nhiều bé làm cho bà mẹ hoang mang không hiểu con mình có phát triển tốt hay không, 1 là con mình quá dở, 2 là mình quá dở.
Mình bày cho em 1 cách, hãy lấy giấy ra và viết mục tiêu theo năm theo tháng theo ngày chia ra, mỗi ngày, cứ mỗi ngày con làm được em hãy gắn 1 bông hoa vào đó và nhìn thấy đó mà thấy con tiến bộ, hãy tập ghi chú mọi thứ về con và nhìn thấy con đang nỗ lực mỗi ngày mà mẹ cũng vậy. Nếu em không ghi chú gì cả cũng như bà nội trợ không nắm đc chi tiêu trong nhà, chi tiêu khoản nào khoản nào, nhà có cái gì hay không có cái gì, phó mặc hết cho người giúp việc, đến khi họ nghỉ vắng thì bản thân mình thực sự hoang mang và không thể làm chủ đc chính gia đình trong khi mình chính là chủ. Vậy mẹ là mẹ của con mà mẹ không nắm đc cụ thể về con vậy thì mẹ chưa hoàn thành trách nhiệm của mẹ rồi.Tiếp theo, nếu bà mẹ không có kế hoạch cụ thể, không hiểu và đánh giá đúng trình độ của con mình thì dễ bị lạc vào các mê hồn trận dạy bé thông minh, bé thông minh để làm gì nếu điều thứ 1 mà mẹ chưa dạy cho bé đó chính là tình yêu của mẹ dành cho con, nếu mẹ không dành tình yêu thời gian cho con thì có nghĩa mẹ không trao cho con chìa khoá để mẹ con mình hiểu đc nhau và tin tưởng lẫn nhau thì bà mẹ có cố gắng nỗ lực dạy bé thế nào bé cũng không chịu làm theo. Khi con lớn thì tâm sự cùng các bà mẹ khác làm sao để con chịu tâm sự cùng mình, mà không nhận ra mình đã không trao cho con đủ tin tưởng đó là khi bà mẹ kêu ca mình không có thời gian, bận làm, bận đủ thứ trăm công ngàn việc, bỏ qua thời gian dành cho con. Muốn chồng chơi với con nhưng con lại không hợp tác, lý do là từ bé đến giờ con có quá ít thời gian chơi cùng bố. Tình cảm giữa cha mẹ và con cái cần đc thời gian nuôi dưỡng và lớn dần, từ những trò chơi nhỏ nhỏ, cùng hát cùng vui cùng ăn đó là điều cần thiết để bé lớn lên, bé không cần quá thông minh cần nhất là tình cảm mọi người dành cho bé nhất là mẹ và cha. Thời gian cần và có để nuôi dưỡng nếu cha mẹ không dành cho bé thì bé sẽ lớn lên theo 1 lộ trình khác và mặc nhiên không cần tình cảm cha mẹ, và chính cha mẹ sẽ cô đơn khi cha mẹ cần đến con cái, muốn con gần gũi con cũng không cần vì con đã quen không có mẹ cha. Tiền bạc và mọi thứ bù đắp sẽ không bao giờ mua đc thời gian đã qua của con.
Vậy cho nên hãy để cho con nói và hãy lắng nghe con, yêu thương có đủ thì mọi thứ sẽ đủ.
Nguồn facebook mẹ Michan
Xem thêm: 101 Điều bí mật của bé